Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng

Cuộc đời, tựa như dòng chảy bất tận của sông dài biển rộng, đôi khi đưa người ta đến với nhau, rồi lại để họ trôi dạt về những hướng khác nhau. Có những mối duyên khởi đầu trong đắm say, nhưng rồi qua thời gian, những khác biệt dần xuất hiện, niềm vui trở thành nỗi đau, hạnh phúc hóa thành thử thách. Khi ấy, đôi khi buông bỏ không phải là từ bỏ mãi mãi, mà là để cả hai có cơ hội hoàn thiện, tìm lại bản thân, chữa lành những tổn thương mà chính tình yêu đã vô tình mang lại, hành trình trưởng thành đáng giá luôn có những người như vậy xuất hiện để kích hoạt toàn bộ tổn thương của mình. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”

Trong văn học Trung Quốc, cổ nhân có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng” (有缘千里能相遇,无缘对面不相逢) – nghĩa là có duyên thì dù xa cách ngàn dặm vẫn có thể gặp lại, còn không có duyên thì dù đối diện cũng không nhìn thấy nhau. Buông bỏ, đôi khi là trao cho nhau khoảng không gian riêng để mỗi người tự hoàn thiện, để hành trình cá nhân của mỗi người không bị bó buộc trong nỗi đau chia cách, để không phải ràng buộc mình trong những khoảng thời gian đến bản thân còn không đối xử tốt được nói gì chuyện bộn bề nhân sinh. Buông bỏ là để hạt giống duyên phận có thời gian trưởng thành, nó sẽ giúp chúng ta trở thành những con người vững vàng, biết yêu thương và bao dung hơn.

Như trong văn học của Lỗ Tấn, ông từng nói rằng: “Kẻ mạnh là người biết tự tìm lấy niềm vui, không vì cuộc đời bạc bẽo mà chịu đầu hàng.” Khi tình yêu không còn là ngọn lửa rực cháy mà trở thành thử thách quá khó cho những giai đoạn chúng ta chưa vững chải, việc buông tay là hành động của những trái tim mạnh mẽ. Họ không bỏ cuộc, mà chỉ đang tìm một con đường để tiếp tục sống, tiếp tục trưởng thành bằng lý trí sắt đá và lòng kiên định, cho dù cảm xúc có thế nào, để một ngày nào đó, khi sẵn sàng, họ có thể sẽ gặp lại nhau ở một phiên bản trọn vẹn hơn của chính mình.

Lão Tử từng viết: “Thiên hạ bất hòa, bất sanh bất diệt, bất tổn bất ích” (天下不和,不生不滅,不損不益) – mọi thứ trên đời đến và đi theo quy luật, không thêm không bớt. Trong tình yêu, đôi khi việc để người kia ra đi cũng chính là cách yêu thương cao thượng nhất, là để đối phương có thể sống cuộc sống mà họ mong muốn, để lòng ta thanh thản và bình yên. Rồi một ngày, sau giông bão, khi cả hai đã vượt qua những chông gai của chính mình, nếu duyên chưa cạn, nhân duyên sẽ lại dẫn dắt ta quay trở lại bên nhau, nhưng khi ấy, không phải để níu giữ, trói buộc, sở hữu trong sợ hãi mà là để cùng nhau đồng hành với một tâm thái an toàn, tự nguyện và vui vẻ.

Những mối tình không phải lúc nào cũng là bài học về yêu thương để nhận lại, mà có những mối nhân duyên dạy ta cách yêu vô điều kiện, yêu mà không cần hồi đáp. “Đời người như mây trôi, tình yêu như nước chảy, lòng người như gió thoảng” (人如浮云,情如流水,心似微风). Để cho mây trôi theo trời, nước chảy về biển, và lòng người thanh thản như gió thoảng, đó là một sự giải thoát, một sự trưởng thành. Nếu có duyên, thì thời gian chỉ là thứ thử thách, nếu không có duyên, thì cũng là lúc chấp nhận và tiến bước trên con đường của riêng mình, hành trình cá nhân của ai cũng đáng giá cả, nhân sinh cho ta thời gian, ta dùng nó khám phá thôi.

Như một lời dặn lòng, hãy trân trọng mọi mối quan hệ, dù ngắn ngủi hay dài lâu, vì mỗi lần gặp gỡ đều là một phần trong hành trình tìm kiếm chính mình, hoàn thiện và hiểu hơn về ý nghĩa cuộc sống thực sự. Như câu chuyện trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần: “Phải để quá khứ qua đi, nếu còn gặp lại trong tương lai thì đó chính là ý trời, nếu không thì mọi thứ sẽ tan như khói sương” (该放下的放下吧,如果缘分注定,将来还会再见;若不是的话,一切都会如云烟散去). Đôi khi, buông bỏ không phải là sự kết thúc mà là khởi đầu của những điều tốt đẹp hơn, là cơ hội để hai người trưởng thành và hiểu thấu chính mình.

Thời gian trôi qua, khi lòng đã đủ tĩnh lặng, khi cả hai đã thấm thía giá trị của sự tự do và bao dung, khi ấy nếu lòng còn có nhau, nhân duyên sẽ lại một lần nữa đưa hai người đến với nhau. Không còn là sự chấp chới của những trái tim mong manh khao khát được chiếm lấy nhau mà là sự hoà quyện của những tâm hồn đã đủ đầy, yêu thương, và trưởng thành trong hành trình tự hoàn thiện. Vẫn một câu chúc chân thành cho chúng ta, đá có không mềm, nhưng lòng người vẫn trọn vẹn, chúng ta không ai hoàn hảo và không phải chịu trách nhiệm gì cho nhau cả, tình yêu là vô điều kiện là sự đồng hành để tìm ra được ý nghĩa đích thực của cuộc sống…