Chúng tôi có một chuyến đi đến Lào Cai để tham dự một chiếc đám cưới của một cô dâu người Dáy trẻ tuổi, trước khi đến đó, tôi ghé nhà bạn mình ở Bảo Thắng, chiều đến tôi rảo bước ra sạp hoa quả phố núi một chiều đông, lòng thảnh thơi như một con thuyền nhỏ trôi trên mặt hồ phẳng lặng. Những gánh hàng rực rỡ sắc màu bày ra trước mắt, tiếng rao lẫn trong tiếng người nói cười. Tôi đứng trước một sạp trái cây, đôi tay lựa những quả cam vàng óng, ngón tay cảm nhận từng chút nắng còn lưu lại trên vỏ. Bà cụ bán hàng nhìn tôi cười hiền: “Chàng trai này có vẻ tỉ mỉ, thích những thứ chậm rãi nhỉ?”
Tôi ngẩn người trước lời nói vô thưởng vô phạt của bà cụ. Có lẽ bà đúng. Tôi thực sự thích cái chậm, cái lặng lẽ trong đời sống vốn dĩ quá vội vàng, tôi muốn không phải vội nữa, bao năm qua tôi vội nhiều rồi. Những quả cam tôi mua không phải vì chúng ngọt, mà bởi tôi muốn cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, chút vị mát lành từ đất trời, và cũng để nhắc nhở mình rằng hạnh phúc thật sự không phải lúc nào cũng cần tìm ở đâu xa xôi.
Tay xách túi hoa quả, tôi rời quán xá ở đường chính, men theo con đường nhỏ ra bờ sông Hồng, phía trước là núi non trùng điệp. Gió nhẹ thổi mơn man, mang theo hương cỏ dại và hơi nước mát rượi. Những đám lau sậy ven sông nghiêng mình theo chiều gió, như một điệu vũ tự nhiên mà đất trời đã sắp đặt. Tôi thả mình ngồi xuống bãi cỏ, nhìn về phía trước dòng nước đang nhẹ nhàng trôi, chảy về phía hạ nguồn đang chờ đợi.
Người ta thường hỏi: “Tại sao phải sống chậm?” Tôi nghĩ, không phải để chạy trốn khỏi nhịp sống hối hả, mà để hòa mình vào dòng chảy tự nhiên, để nhận ra rằng ta cũng chỉ là một phần nhỏ bé trong bức tranh rộng lớn của tạo hóa. Gió vẫn thổi, sông vẫn chảy, và tôi – giữa không gian này – chỉ là một chấm nhỏ. Nhưng chấm nhỏ ấy cũng có giá trị của riêng nó, bởi tôi đang ở đây, cảm nhận và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Khi mặt trời bắt đầu ngả bóng, tôi rời bờ sông, men theo dãy táo đang sai quả, bước về phía con đường tàu cũ. Dọc theo đường ray, vài con dê nhởn nhơ gặm cỏ, lâu lâu ngước nhìn những hành động làm phiền của tôi như chụp ảnh chẳng hạn. Chúng chẳng màng đến thế giới ngoài kia, cũng chỉ tò mò đôi chút rồi lại cúi đầu gặm những ngọn cỏ đầu đông, an nhiên với mọi sự thay đổi ở đời. Tôi ngồi xuống, trên tàu lá chuối vặt trộm của nhà ai đó, lặng ngắm chúng.
Tôi chợt nghĩ, phải chăng, sống như những con dê ấy lại là điều mà con người luôn tìm kiếm? Một cuộc sống đơn giản, chẳng cần nhiều toan tính, chỉ cần no lòng với những gì thiên nhiên ban tặng. Chúng không vội, không bận lòng về những cơn bão ngày mai hay ngọn cỏ sắp úa. Chúng chỉ sống trong khoảnh khắc này, và đó đã là đủ.
Bóng chiều dần buông, sắc tím nhẹ nhàng chiều đông miền quê phủ lấy cả một vùng trời. Tôi đứng lên, phủi lớp cỏ bám trên áo, làm sạch quần, cảm giác lòng mình nhẹ bẫng. Những hoạt động nhỏ nhặt trong ngày hôm nay – từ mua cam, ra bờ sông, đến ngồi nhìn đàn dê – bỗng trở thành một bản giao hưởng giản đơn nhưng ý nghĩa, tôi thấy mình được trọn vẹn với tất cả.
Tôi nhận ra, hạnh phúc không nằm ở những điều to lớn. Hạnh phúc là khi ta biết sống chậm lại, để nhìn thấy cái đẹp trong từng ngọn cỏ, từng làn gió, từng quả cam ấm nắng. Là khi ta nhận ra rằng, chỉ cần hòa mình vào đất trời, ta đã đủ đầy.
Và trong một buổi chiều như thế, tôi học được cách yêu hơn cuộc đời này.