Một chiều Hồ Tây đẹp đến nao lòng

chiều Hồ Tây

Chiều Hồ Tây, ánh vàng của hoàng hôn phủ lên mặt hồ, tựa như tấm lụa mềm mại trải dài đến vô tận. Tôi và mấy bạn đồng nghiệp đạp xe chậm rãi, cảm nhận từng làn gió mát lành phả qua, mang theo chút hơi nước và thú thật thỉnh thoảng mùi cá chết ở đâu đó. Lòng người, giữa khung cảnh ngập tràn ánh sáng ấy, như dịu lại, nhẹ nhàng và bình thản hơn bao giờ hết.

Đi được một đoạn, tôi dừng xe bên vệ đường, dừng chụp lại khoảnh khắc đẹp đến nao lòng. Sau lưng tôi, mặt trời đang dần khuất, như đang dần lặn xuống dưới hồ, ánh sáng vàng cam dịu dàng tràn ngập khung cảnh. Trên mặt hồ, ánh sáng cuối ngày nhảy múa cùng những gợn sóng nhỏ, tựa như bức tranh mà chỉ thiên nhiên mới có thể vẽ nên. Tôi mĩm cười lên hình, nhưng nhận ra không một khung hình nào có thể lưu giữ trọn vẹn vẻ đẹp ấy – vẻ đẹp không chỉ ở cảnh vật mà còn ở cảm giác an yên tràn ngập trong tim.

Mặt hồ lấp lánh, những tia nắng cuối ngày như nhắc nhở về sự vô thường của cuộc sống – mọi thứ đều đến rồi đi, tự nhiên và dung dị như sự biến chuyển của thời gian. Không còn cảm giác tiếc nuối hay bám chấp, tôi chỉ thấy một sự an yên lan tỏa khắp đâu đây. Trong khoảnh khắc này, ánh sáng của trời đất không chỉ soi rọi bên ngoài mà còn chạm đến sâu thẳm tâm hồn, như muốn thức tỉnh những gì tôi đã vô tình bỏ quên.

Đạp xe giữa ánh sáng rực rỡ ấy, tôi nghĩ về những thứ mà ánh sáng đại diện – niềm hy vọng, sự khai sáng, và cả sự thật. Tôi tự nhủ, phải sống một đời sâu sắc, trọn vẹn như chính ánh sáng kia – không chỉ chiếu rọi cho riêng mình mà còn lan tỏa đến những nơi tối tăm.

Vòng xe lăn đều, đưa tôi đi qua từng khung cảnh đẹp đến ma mị của chiều tà ở Phủ Hồ Tây, nhưng tựa hồ như cũng đưa tôi đến gần hơn với chính mình. Tôi mỉm cười, hít một hơi thật sâu, lòng biết ơn tràn ngập. Đời người, nếu có thể tận hưởng trọn vẹn một buổi chiều như thế, chẳng phải đã là hạnh phúc rồi sao?

 

Hồ Tây