Về với đất trời

Về với đất trời

Tác giả: Nhật Phạm

Đứng trước không gian mênh mông của núi rừng trùng điệp, tôi bỗng cảm thấy mình nhỏ bé đến lạ. Dòng sông trước mặt chảy chậm rãi, hiền hòa như một khúc nhạc ru đã ngân nga suốt hàng nghìn năm. Nó từng chứng kiến bao đổi thay của núi rừng, từng ôm lấy mọi hỉ nộ ái ố của nhân sinh: tĩnh lặng cũng có, mà dữ dội cũng nhiều lần ghé qua. Tôi đứng đó, lặng yên, cảm nhận từng làn gió đầu đông khẽ mơn man, như thể đất trời đang thì thầm vào tai tôi những lời giản dị gì đó….

Trong cái khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng, cuộc đời giống như dòng sông kia, vốn dĩ luôn biến đổi. Có những ngày êm đềm, nước chảy dịu dàng như vuốt ve, nhưng cũng có khi mưa giông kéo đến, dòng sông lại cuồn cuộn gầm thét, quật ngã mọi vật cản trên đường. Nhưng cho dù thế nào, dòng sông vẫn là dòng sông, không ngừng chảy về phía trước. Và tôi hiểu, cuộc sống của con người cũng vậy – không cần cố ép mình chống lại dòng chảy, chỉ cần thuận theo, tận hưởng từng phút giây hiện tại, dù là sự tĩnh tại hay hỗn loạn.

Có những giây phút ta chỉ cần dừng lại, nhìn ngắm đất trời, để thấu hiểu rằng mọi thứ đều có lý do tồn tại của nó. Cái tĩnh lặng của thiên nhiên không phải là sự trống rỗng, mà là không gian để ta soi mình, để ta sống đúng với chính mình. Sự dữ dội của đất trời, cũng chẳng phải là điều đáng sợ, mà là lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều có thể thay đổi – như dòng sông đổi dòng, như núi đổi hình – và chúng ta cũng vậy, cần linh hoạt, cần biết hòa mình vào những biến động, bởi đó chính là bản chất của cuộc sống.

Tôi muốn là một hạt cát nằm trên bãi sông, chẳng toan tính gì, chỉ đơn thuần tồn tại. Tôi muốn là một ngọn cỏ nghiêng mình trước gió, dù gió có nhẹ nhàng hay cuồng nộ, vẫn giữ được sự an nhiên trong tâm hồn. Bởi lẽ, sống không phải để kiểm soát đất trời, mà để hòa mình vào đất trời, để cảm nhận sâu sắc từng khoảnh khắc.

Trong sự tĩnh tại của thiên nhiên, tôi học được một bài học giản dị: không cần phải vội vã, không cần phải truy cầu quá nhiều. Hãy tận hưởng hiện tại, bởi mọi thứ, dù yên bình hay xáo động, đều là một phần của hành trình. Như dòng sông kia, dù có thay đổi, dù chảy xiết hay lặng lờ, vẫn luôn tìm được con đường riêng để về với đại dương. Và tôi, cũng sẽ tìm thấy chính mình, trong dòng chảy bất tận của cuộc đời.